Những Lời Dạy Của Thiền Sư Ajahn Chah
Giới thiệu: Ajahn Chah – Biểu Tượng Của Tỉnh Thức
Thiền sư Ajahn Chah không chỉ là một trong những bậc thầy tâm linh lỗi lạc của Thái Lan, mà còn là người gieo trồng hạt giống chánh niệm vào tâm thức hàng triệu người trên khắp thế giới. Những Lời Dạy Của Thiền Sư Ajahn Chah là một suối nguồn tâm linh, giúp con người quay về với chính mình, buông bỏ khổ đau và nhận diện bản chất thực sự của cuộc sống.
Thiền sư Ajahn Chah không viết sách theo cách truyền thống. Hầu hết những gì chúng ta biết ngày nay đến từ các buổi pháp thoại, ghi chép từ đệ tử, và trải nghiệm sống thực tiễn của người học đạo. Chính điều này khiến những lời dạy của Ngài trở nên sống động, thiết thực và dễ tiếp nhận trong cuộc sống hiện đại.
1. Buông Bỏ – Chìa Khóa Của Tự Do
Trong hành trình tìm về suối nguồn tâm linh, một trong những bài học sâu sắc nhất mà thiền sư Ajahn Chah để lại cho đời chính là nghệ thuật buông bỏ.
Buông bỏ không phải là lánh đời, không phải là từ bỏ mọi thứ, mà là sống giữa đời mà tâm vẫn nhẹ nhàng, không bị cuốn trôi bởi tham – sân – si.
Khi tâm biết buông, tự do nội tại bắt đầu hé mở – và đó chính là cánh cửa dẫn đến an nhiên.
1.1 Không Nắm Giữ Là Không Khổ
Thiền sư Ajahn Chah từng nói:
“Nếu bạn buông bỏ được, bạn sẽ thấy thoải mái. Nếu bạn không thể buông bỏ, bạn sẽ đau khổ.”
Câu nói tưởng chừng đơn giản, nhưng lại hàm chứa trí tuệ sâu thẳm của thiền – chân lý của hạnh phúc và khổ đau.
Con người khổ vì bám víu.
Ta bám vào cái tôi, bám vào danh tiếng, bám vào tài sản, vào tình cảm, vào những điều đã qua hoặc chưa tới.
Khi có, ta sợ mất. Khi mất, ta tiếc nuối. Khi chưa đạt được, ta lo lắng.
Và chính chuỗi “bám – giữ – sợ – khổ” ấy trói buộc ta trong vòng lặp của khổ đau vô tận.
Nhưng buông bỏ không có nghĩa là chối bỏ.
Buông bỏ không đồng nghĩa với việc rời xa thế gian hay phủ nhận cảm xúc.
Buông bỏ chỉ đơn giản là nhìn mọi sự như nó là, không thêm, không bớt – để tâm không bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì.
Bạn vẫn có thể yêu, làm việc, nỗ lực – nhưng không để tâm mình bị dính mắc vào kết quả hay kỳ vọng.
Khi tâm biết buông xả, mọi thứ vẫn ở đó – nhưng bạn nhìn đời bằng ánh mắt bình an.
Đó chính là sức mạnh của người tỉnh thức mà thiền sư Ajahn Chah muốn truyền lại:
Buông không phải yếu đuối, mà là tỉnh táo nhận ra điều gì thật sự đáng giữ, điều gì nên để trôi đi.
1.2 Ví Dụ Thực Tiễn: Buông Tay Là Tự Do
Thiền sư Ajahn Chah từng ví nỗi khổ như một hòn đá nặng mà bạn đang nắm chặt trong tay.
Càng giữ lâu, tay càng mỏi, càng đau.
Nhưng chỉ cần buông tay xuống, cảm giác nhẹ nhõm liền xuất hiện ngay lập tức.
Cái đau không đến từ hòn đá – mà đến từ việc bạn không chịu thả nó ra.
Cuộc sống cũng vậy.
Ta đau khổ không vì biến cố, mà vì tâm ta bám chặt vào nó.
Một lời nói tổn thương, một mối quan hệ đổ vỡ, một thất bại nhỏ trong công việc – tất cả chỉ là “hòn đá” mà ta đang cầm.
Nếu biết đặt nó xuống, ta sẽ thấy lòng mình nhẹ tênh.
Ví dụ cụ thể:
Bạn giận ai đó vì họ xúc phạm mình.
Ngày qua ngày, bạn nhắc lại câu nói đó trong đầu, càng nghĩ càng tức.
Nhưng nếu một ngày bạn dừng lại, hít sâu, và buông bỏ, không nghĩ nữa, không nhắc lại, không nuôi dưỡng cơn giận…
Thì bạn sẽ thấy rằng người đó không còn quyền lực gì với tâm bạn nữa.
Cơn giận tan – tự do sinh.
Buông bỏ là hành động giải phóng bản thân khỏi xiềng xích của chính tâm mình.
Nó không thay đổi người khác, nhưng thay đổi cách bạn nhìn thế giới.
Khi bạn buông, mọi thứ trở nên trong trẻo, như mặt hồ lặng gió – phản chiếu chân thực cuộc đời mà không bị méo mó bởi vọng tưởng.

2. Thiền Không Chỉ Trên Bồ Đoàn – Thiền Trong Từng Khoảnh Khắc Sống
2.1 Tinh thần chánh niệm trong đời thường
“Đừng nghĩ rằng bạn chỉ ngồi thiền khi bắt chéo chân. Hãy thiền khi rửa bát, đi bộ, ăn cơm, nói chuyện.” – Thiền sư Ajahn Chah.
Lời dạy tưởng chừng đơn giản ấy lại chứa đựng một tinh hoa vô tận của thiền định: thiền không phải là việc ta “làm”, mà là trạng thái ta “sống”.
Nhiều người nghĩ thiền chỉ là ngồi yên, khép mắt, hít thở — nhưng Thiền sư Ajahn Chah nhắc nhở rằng thiền không tách khỏi đời sống. Mỗi hơi thở, mỗi hành động, nếu được thực hiện với sự tỉnh thức, đều là thiền.
Khi ta rửa bát – hãy chỉ rửa bát, không nghĩ đến công việc, điện thoại hay ngày mai. Khi ta đi bộ – hãy cảm nhận bàn chân chạm đất, nhịp thở hòa cùng gió. Khi ta nói chuyện – hãy lắng nghe bằng cả trái tim.
Đó là thiền trong hành động, là sự hợp nhất giữa thân và tâm, là suối nguồn tâm linh luôn tuôn chảy giữa dòng đời.
💬 Một câu chuyện nhỏ:
Một cư sĩ kể rằng, nhờ nghe lời dạy của thiền sư Ajahn Chah, chị bắt đầu thực hành thiền… ngay trong gian bếp. Khi rửa rau, chị hít vào – biết mình đang rửa rau. Khi cắt củ quả, chị thở ra – biết tay mình đang chuyển động.
Kỳ lạ thay, chỉ sau một thời gian, chị nhận ra tâm mình an lạc hơn cả khi ngồi thiền mà lo ra. Căn bếp trở thành đạo tràng, tiếng nước chảy trở thành tiếng chuông tỉnh thức.
Đó chính là sức mạnh của thiền trong đời thường – nơi không có phân biệt giữa “tu tập” và “sinh hoạt”, giữa “thiền đường” và “phòng bếp”. Khi ta sống trọn vẹn trong hiện tại, mọi nơi đều là chánh điện, mọi việc đều là thiền.
2.2 Ứng dụng vào cuộc sống hiện đại
Trong thời đại bận rộn, lời dạy này trở nên quý báu. Thay vì cố tìm thời gian "riêng" để tu tập, hãy bắt đầu thiền khi bạn rửa bát với sự biết ơn, khi bạn đi bộ với hơi thở đều, khi bạn ngồi ăn trong im lặng. Mỗi giây phút đều có thể trở thành suối nguồn tâm linh.
Nhưng thiền sư Ajahn Chah dạy rằng: “Nếu bạn không thể thiền khi đang rửa bát, bạn cũng không thể thiền khi đang ngồi yên.”
Điều đó nghĩa là: tỉnh thức không chờ thời gian rảnh, mà cần được nuôi dưỡng ngay giữa những giây phút bận rộn nhất.
Khi bạn đi làm, lái xe, nấu ăn, hoặc chăm con – bạn vẫn có thể trở về với hơi thở. Chỉ cần nhận biết rõ ràng việc mình đang làm, và thấy mình đang sống, bạn đã mở ra suối nguồn tâm linh giữa đời sống hiện đại.
Khi bạn đang họp công việc mà tâm bắt đầu lo lắng, chỉ cần quay về hơi thở 3 nhịp, giữ tâm tĩnh lặng – bạn đang thực hành thiền ngay trong đời sống. Đây chính là suối nguồn tâm linh giữa nhịp sống đô thị.
Ví dụ:
- Khi bạn đang họp công việc, tâm bắt đầu lo lắng – hãy dừng lại một chút, hít vào thật sâu, thở ra chậm rãi, cảm nhận hơi thở đi qua cơ thể. Chỉ ba nhịp thở thôi, bạn đã quay về với chính mình.
- Khi bạn rửa tay, hãy cảm nhận làn nước chạm vào da. Khi bạn ăn, hãy nếm từng vị, biết rằng mình đang được nuôi dưỡng.
Không cần phải lên núi hay tìm một nơi tĩnh mịch.
Thiền chính là đây – trong từng hành động nhỏ bé, trong từng giây phút hiện hữu.
Bởi lẽ, hiện tại là nơi duy nhất mà cuộc sống thật sự diễn ra.
Khi tâm bạn có mặt trọn vẹn trong khoảnh khắc này, bạn không chỉ sống – bạn đang thức tỉnh. Và từ sự tỉnh thức ấy, suối nguồn tâm linh trong bạn bắt đầu chảy mãi không ngừng

3. Tâm Giống Như Một Chiếc Ly Bẩn
3.1 Quan sát – không can thiệp
Thiền sư Ajahn Chah từng dạy:
“Đừng cố làm sạch nước đục. Chỉ cần để yên và quan sát – cặn bẩn sẽ lắng xuống, nước sẽ trong.”
Câu nói này tưởng chừng nói về một ly nước, nhưng thực ra, Ngài đang nói về tâm con người. Khi ta cố “làm sạch” tâm bằng cách chống lại cảm xúc – ta chỉ đang khuấy lên nhiều hơn. Nhưng khi ta quan sát mà không can thiệp, tâm sẽ tự trở nên tĩnh lặng và trong sáng, như nước để yên sẽ tự trong.
Khi bạn tức giận, đừng vội phủ nhận hay đè nén cơn giận.
Khi lo âu, đừng cố gắng “hết lo” bằng suy nghĩ.
Hãy chỉ ngồi yên, hít thở, và nhìn vào tâm mình.
Bạn sẽ thấy, ban đầu cảm xúc có thể cuộn trào – như bùn bị khuấy đục. Nhưng nếu bạn không phản ứng, chỉ đơn giản là quan sát, thì sau một lúc, cơn giận, nỗi sợ, sự lo lắng sẽ tự lắng xuống. Tâm trở nên tĩnh, sáng và rộng mở.
💬 Ví dụ đời thường:
Một người phụ nữ từng kể rằng, khi cô nổi giận với con mình, cô thường quát mắng ngay lập tức. Nhưng sau khi học được lời dạy của Thiền sư Ajahn Chah, cô thử chỉ đứng yên, hít vào – biết mình đang giận, thở ra – biết mình đang thở. Cô không cố nén, cũng không trút giận.
Chỉ vài phút sau, cảm xúc trong cô dịu lại, và cô ôm con thay vì mắng.
Cô nói: “Tôi nhận ra, khi mình không can thiệp, tâm tự chữa lành.”
Đó chính là thiền trong hành động, là nghệ thuật quay về với suối nguồn tâm linh – nơi ta không chạy theo hay chống lại cảm xúc, mà chỉ nhìn thấu chúng bằng ánh sáng của tỉnh thức.
Từ đó, tâm trở nên trong như mặt hồ phẳng lặng, soi chiếu được cả bầu trời.
3.2 Tâm là gốc của mọi khổ đau
Theo Thiền sư Ajahn Chah, nguồn gốc của khổ đau không nằm ở thế giới bên ngoài, mà nằm trong tâm không được rèn luyện.
Khi tâm loạn, mọi thứ xung quanh đều rối ren. Khi tâm an, hoàn cảnh nào cũng có thể trở nên dễ chịu.
Ngài từng nói:
“Đừng cố thay đổi thế giới. Hãy thay đổi cách bạn nhìn thế giới.”
Điều này có nghĩa là — tu tập không phải để chạy trốn cuộc đời, mà để nhìn đời bằng con mắt trong sáng hơn. Khi tâm trong, trí tuệ sinh. Khi trí tuệ sinh, khổ đau tan biến.
Đó là quá trình “làm sạch tâm” – không phải làm cho tâm trống rỗng, mà là làm cho tâm trở lại bản chất thuần khiết, tự nhiên, sáng suốt của nó.
💬 Một giai thoại thiền nổi tiếng:
Có lần, một người trẻ tìm đến hỏi:
“Bạch thầy, làm sao để con hết lo âu, hết khổ đau?”
Thiền sư Ajahn Chah không trả lời ngay. Ngài rót một ly nước đục, rồi nói:
“Ngồi xuống, nhìn ly nước này.”
Một lát sau, khi bùn lắng xuống, nước trong trở lại. Ngài mỉm cười hiền hòa:
“Đừng khuấy tâm mình lên nữa.”
Câu trả lời ấy giản dị mà thâm sâu.
Khi tâm bạn yên, mọi thứ tự sáng. Khi bạn thôi “chống lại chính mình”, suối nguồn tâm linh tự nhiên trào dâng — mang lại sự bình an không điều kiện.
Tu tập không phải là nỗ lực để trở nên “tốt hơn” hay “cao siêu hơn”, mà là nghệ thuật trở lại chính mình, nhìn mọi thứ bằng con mắt tĩnh lặng và lòng từ bi.
Khi bạn học cách để tâm yên, bạn không chỉ làm sạch tâm, mà còn làm sáng cuộc đời.

4. Cái Tôi – Gốc Rễ Của Phiền Não
4.1 Vô ngã – bài học thâm sâu
Trong suốt hành trình giảng dạy, thiền sư Ajahn Chah luôn nhấn mạnh đến một chân lý căn bản:
“Cái mà con gọi là tôi chỉ là sự kết hợp tạm bợ của thân, tâm, cảm xúc và ký ức.
Chúng sinh ra, biến đổi rồi tan mất.
Không có một ‘tôi’ cố định nào để bám víu.”
Đó chính là vô ngã (anatta) – một trong ba dấu ấn của Phật pháp.
Nghe có vẻ trừu tượng, nhưng Ajahn Chah luôn diễn giải bằng cách rất đời thường:
Ông nói, cái mà bạn gọi là “tôi” chỉ như một đám mây – liên tục thay hình đổi dạng, không thể nắm bắt. Nhưng chúng ta lại cố níu giữ nó như một thứ vĩnh hằng, rồi khổ đau vì nó.
Chúng ta thường nói:
- “Tôi đúng.”
- “Tôi giỏi.”
- “Tôi không cần ai.”
Những câu đó tưởng nhỏ, nhưng là những viên gạch xây nên bức tường bản ngã ngăn cách ta với cuộc đời.
Càng bám vào cái “tôi”, ta càng cô lập, càng dễ tổn thương.
💬 Ví dụ đời thường:
Khi bạn đang tranh luận với ai đó, và bạn muốn “thắng”, đó không phải là vì bạn yêu sự thật, mà vì bạn sợ “tôi” bị thua.
Nhưng khi bạn dừng lại, lắng nghe, chấp nhận rằng mình có thể sai, bạn sẽ cảm nhận một khoảnh khắc tự do nội tâm.
Khi ấy, cái tôi lùi lại – và suối nguồn tâm linh trong bạn được khai mở.
Vô ngã không phải là mất mình, mà là thấy rõ mình không chỉ là thân này, danh này, cảm xúc này.
Bạn chính là dòng sống đang chảy qua tất cả – không cố định, không ràng buộc, không chia cắt.
4.2 Thực hành vượt qua bản ngã
Thiền sư Ajahn Chah dạy rằng:
“Cái tôi là ảo tưởng lớn nhất. Nó giống như một bóng hình trong gương – ta tưởng thật, nhưng không thể chạm vào.”
Mọi phiền não đều bắt nguồn từ bản ngã.
- Khi ai đó xúc phạm bạn, bạn đau không phải vì lời nói – mà vì cái tôi bị tổn thương.
- Khi bạn thành công, niềm kiêu hãnh trỗi dậy – đó cũng là cái tôi phồng lên.
- Khi bạn thất bại, bạn tự trách, tự khổ – vì cái tôi không chấp nhận được sự vô thường.
💬 Một câu chuyện ngắn:
Một doanh nhân sau khi phá sản đến tìm Ajahn Chah, than rằng ông quá khổ vì “mất hết tất cả”.
Ngài lắng nghe, rồi hỏi nhẹ:
“Cái gì là tất cả mà ông nói?”
Ông đáp: “Tiền, danh, uy tín… tất cả mất rồi.”
Ngài mỉm cười:
“Nếu ông thật sự mất tất cả, thì ai đang ngồi đây để than?”
Doanh nhân im lặng, rồi bật cười. Ông nhận ra: cái ông mất chỉ là vỏ bọc của cái tôi – còn bản thể bên trong vẫn nguyên vẹn, vẫn sáng suốt như xưa.
Đó là tự do thật sự – không phụ thuộc vào thành bại, được mất, khen chê.
Khi bạn thấy rõ cái tôi chỉ là một ảo ảnh, bạn không cần phá nó, chỉ cần nhìn xuyên qua nó.
Cũng giống như khi mây tan, bầu trời chưa từng bị che khuất – tâm bạn cũng vậy, vốn trong sáng, vốn an nhiên.
5. Khổ Là Thầy, Không Phải Kẻ Thù
5.1 Đón nhận khổ như một phần của tu tập
“Đừng chạy trốn nỗi khổ. Hãy nhìn thẳng vào nó và học bài học từ đó.” – lời dạy thấm đẫm suối nguồn tâm linh từ Thiền sư Ajahn Chah.
Thay vì né tránh, bạn hãy để khổ trở thành cơ hội nhìn sâu. Tại sao mình khổ? Điều gì trong tâm mình bị tổn thương? Học từ khổ là học cách hiểu mình.
Ví dụ minh họa: Một người mẹ mất con đã tìm đến thiền viện trong tuyệt vọng. Nhờ nghe pháp thoại của Thiền sư Ajahn Chah, chị nhận ra vô thường là bản chất của đời sống. Chị bắt đầu tu tập, và nỗi đau dần trở thành động lực chuyển hóa.
5.2 Khổ giúp trưởng thành tâm linh
Không có đau khổ, sẽ không có hiểu biết. Không có thử thách, sẽ không có lòng từ bi. Thiền sư Ajahn Chahdạy rằng, khổ là phương tiện, là con thuyền giúp bạn vượt sông mê, không phải là kẻ thù bạn cần tiêu diệt.
Thiền sư Ajahn Chah thường nhắc: “Khổ là cửa ngõ vào Đạo. Ai tránh khổ là tránh luôn tỉnh thức.”
6. Giới – Định – Tuệ: Con Đường Ba Ngả
6.1 Sống với giới
Thiền sư Ajahn Chah xem giới (precepts) như hàng rào bảo vệ tâm không trượt dài theo thói quen xấu. Giữ giới không phải để trở thành “người tốt”, mà để bảo vệ sự tỉnh thức trong từng hành động.
Ví dụ minh họa: Một người trẻ bỏ thói quen nói dối nhờ thực hành giới thứ tư (không nói dối). Từ đó, người ấy thấy tâm mình nhẹ nhõm và đáng tin hơn trong mắt bạn bè.
6.2 Thiền định là ngọn đèn soi sáng
Ngài nhấn mạnh, thiền định (samadhi) không nhằm đạt trạng thái thần bí nào đó, mà để thấy rõ tâm mình – như ngọn đèn chiếu sáng căn phòng tối.
Ví dụ minh họa: Một thiền sinh nói rằng sau 30 phút ngồi thiền mỗi sáng, tâm anh ta không còn nóng nảy như trước khi làm việc. Đó là sức mạnh của định.
6.3 Tuệ là hoa trái của tỉnh thức
Khi sống có giới và định, tuệ sẽ tự nảy sinh – cái thấy rõ ràng về bản chất vô thường – khổ – vô ngã. Thiền sư Ajahn Chah không dạy trí tuệ từ sách, mà từ sự trải nghiệm sống tỉnh thức.
Ví dụ minh họa: Khi bạn thấy rõ rằng: “Mọi thứ đều thay đổi – từ sức khỏe, công việc, người thân…” thì bạn sẽ bớt dính mắc, bớt sân hận. Đó là tuệ – trí tuệ của người tỉnh thức.
7. Suối Nguồn Tâm Linh – Là Chính Bạn
7.1 Tìm đạo trong chính đời sống
Thiền sư Ajahn Chah không dạy bạn phải đi đâu xa để tìm đạo. Ngài dạy rằng, suối nguồn tâm linh luôn hiện hữu trong chính đời sống thường nhật, nếu bạn biết quay vào trong.
“Bạn có thể sống giữa chợ, giữa thành phố, mà vẫn tu tập. Cái chính là cái tâm bạn đang ở đâu.”
Ví dụ minh họa: Một người lên núi Himalaya tìm thiền sư, nhưng cuối cùng, vị thiền sư chỉ hỏi: “Tâm con đang ở đâu?” Và ông ta chợt hiểu: tâm tán loạn thì đi đâu cũng không yên.
7.2 Thiền sư Ajahn Chah – chiếc gương sống động
Chính đời sống của Ngài là một suối nguồn tâm linh vô tận. Ngài từng sống trong rừng, ăn một bữa mỗi ngày, tiếp xúc với đủ loại người – từ học giả đến nông dân, từ Tây phương đến Đông phương – nhưng luôn giữ vững một phong thái từ bi, bình dị, không phô trương.
Ngài từng nói: “Tôi không cần chứng minh gì cả. Cứ nhìn cách tôi sống.” Và thực vậy, từ việc ăn, ngủ, tiếp khách – tất cả đều toát lên sự tỉnh lặng. Thiền sư Ajahn Chah chính là suối nguồn tâm linh sống động, không cần lời.

8. Di Sản Tâm Linh: Những Câu Nói Truyền Cảm Hứng
Dưới đây là một số lời dạy tiêu biểu của Thiền sư Ajahn Chah:
- “Không cần tìm bình an ở đâu cả. Bình an chính là sự buông bỏ.”
- “Hãy nhìn vào tâm bạn – mọi câu trả lời đều ở đó.”
- “Khi bạn không còn dính mắc, bạn tự do.”
- “Tu không phải để trở thành người khác, mà để trở về chính mình.”
“Tỉnh thức không phải là trạng thái đặc biệt. Nó là cách sống.”
“Bạn không cần loại bỏ khổ. Hãy hiểu khổ. Từ đó, nó sẽ tan.”
“Tu hành không phải để trở nên siêu phàm, mà để trở nên chân thật.”
9. Kết Luận: Lời Dạy Còn Mãi – Tỉnh Thức Là Con Đường
Những lời dạy của Thiền sư Ajahn Chah không nằm trong lý thuyết trừu tượng, mà là những bài học sống thực, đầy cảm hứng và sâu sắc. Ngài là suối nguồn tâm linh giúp người thời hiện đại tìm lại chính mình giữa dòng đời nhiều xáo trộn.
Tu học theo Thiền sư Ajahn Chah không phải là từ bỏ thế gian, mà là sống giữa thế gian một cách tỉnh thức, yêu thương và bình an.
Lời dạy của Thiền sư Ajahn Chah không chỉ dành cho người tu mà cho mọi ai đang sống và muốn sống tốt hơn. Giữa nhịp sống gấp gáp, nếu bạn có thể thở chậm lại, ngồi yên vài phút, quan sát tâm mình – bạn đã chạm vào một suối nguồn tâm linh đang tuôn chảy trong chính bạn.



















































